Học Lái Xe – Khám phá hành trình cầm vô lăng Kỳ 1

Học lái xe - Khám phá hành trình cầm vô lăng - Kỳ 1: Đừng ngần ngại, hãy quyết tâm điều khiển xe - Ảnh 1.

Ông Bùi Minh Vũ, một người đàn ông 66 tuổi, đã quyết định theo đuổi ước mơ học lái xe – Ảnh: T.N.V.

Dù vậy, nhiều người vẫn còn do dự và chần chừ trong việc nộp hồ sơ học lái xe, đặc biệt trong bối cảnh hiện tại đầy khó khăn.

Để giúp những người muốn học lái xe có được tâm lý tốt nhất, chúng tôi sẽ chia sẻ những câu chuyện thực tế và kinh nghiệm từ những tài xế chuyên nghiệp, cũng như các giáo viên dạy lái có nhiều năm kinh nghiệm.

Mục tiêu không chỉ là học lái xe an toàn, mà còn là trở thành một người lái xe có văn hóa, nhân ái, trong bối cảnh giao thông hiện nay đang có nhiều vấn đề nghiêm trọng.

Vượt qua chính mình

Nhiều người đã tự hứa với bản thân rằng “tôi sẽ học lái xe”, nhưng rồi năm này qua năm khác, họ vẫn không dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Vậy nguyên nhân là gì?

Ông Bùi Minh Vũ, sinh năm 1958 tại thành phố Buôn Ma Thuột (Đắk Lắk), đã chia sẻ về quyết định học lái xe của mình: “Khi tôi 66 tuổi, tôi đứng trước ngã rẽ quan trọng: có nên học lái ô tô hay không?”

Ông đã tự hỏi liệu có quá muộn để bắt đầu? Liệu tay có còn vững vàng? Mắt có còn tinh tường? Ông lo lắng về những con đường đông đúc, những ánh nhìn nghi ngại từ người khác.

Nhưng rồi ông nhận ra rằng không ai có quyền quy định tuổi tác cho những giấc mơ. Ông đã quyết định học lái xe ô tô hạng B2 khi tóc đã bạc. Ngày đầu tiên, ông cảm thấy hồi hộp khi đặt tay lên vô lăng, cảm giác như chiếc xe quá lớn so với con đường nhỏ bé.

Ông cẩn thận điều chỉnh ghế ngồi, thắt dây an toàn và nhìn vào gương chiếu hậu. Ông muốn tự mình lái xe, tự do khám phá trước khi mọi thứ trở nên quá muộn…

Giáo viên đã khuyên ông hãy bình tĩnh, và chiếc xe sẽ đi theo ý muốn của ông. Nhưng chiếc xe lại giật mạnh và tắt máy ngay giữa sân…

Có một lần, khi tập lái trên đường, ông đã dừng lại để nhường đường cho một bà cụ người dân tộc thiểu số đang băng qua. Bà đã nhìn ông qua cửa kính và cười, nói rằng: “Chạy chậm thôi cháu ơi, xe này không phải là ngựa đâu”. Từ đó, ông luôn nhớ rằng cần phải điềm tĩnh và nhẹ nhàng.

Trong những ngày luyện tập, ông dần quen với chiếc xe. Ban đầu, chân ga và chân phanh của ông thường bị rối, vào cua thì quên xi nhan, và khi lùi xe thì chạm vào vạch. Giáo viên đã khuyên ông không nên vội vàng, mà hãy cảm nhận chiếc xe như một phần của cơ thể mình. Ông kiên trì tập luyện, mỗi ngày một chút.

Mỗi lần xe chết máy giữa dốc, tim ông đập thình thịch. Giáo viên đã chỉ cho ông cách giữ phanh, giữ ga, và động viên ông rằng không ai giỏi ngay từ đầu. Ông đã tập đi tập lại, và cuối cùng cũng vượt dốc một cách mượt mà.

Ngày thi đến, ông cảm thấy căng thẳng. Khi bài thi bắt đầu, ông cố gắng bình tĩnh và nhớ từng thao tác. Khi xe cán qua vạch kết thúc với điểm số 95, giám khảo đã gật đầu: “Tốt!”. Ông cảm thấy vui sướng như ngày còn trẻ thi đậu đại học, và niềm vui lớn nhất là ông đã chiến thắng chính mình.

Trong nhóm học viên, có Y Blôm, một chàng trai Ê Đê trẻ tuổi. Cậu đã cười hiền và nói rằng để lái xe an toàn trên đường trường, cần phải biết lắng nghe tiếng gió. Ông đã rất ngạc nhiên khi cậu giải thích rằng gió đổi hướng có nghĩa là trời sắp mưa.

Khi trời mưa, cậu đã khuyên ông không nên vội vàng, mà hãy đi chậm và giữ vững tay lái. Trong quá trình thực hành, Y Blôm đã chỉ cho ông cách nhìn xa, cách tránh ổ gà và cách cẩn trọng khi xe đổ đèo. Ông đã lái xe qua những đồi cà phê và cảm thấy như mình trẻ lại, như đang học cách chinh phục con đường đời.

Y Blôm, một người con của núi rừng, có quan niệm rất riêng về việc học lái ô tô: học lái không chỉ để có bằng mà còn để kết nối những con đường giữa buôn làng và thành phố, để mang nông sản ra chợ xa.

Học lái xe để chở người già đi viện kịp thời, để trẻ em trong làng có thể đến trường trong những ngày mưa lầy lội. Học lái để con đường từ buôn ra phố không còn xa xôi nữa, để núi rừng và thành phố gần nhau hơn.

Đối với Y Blôm, lái xe không chỉ là việc đi xa mà còn là việc nhớ đường về. Vô lăng không chỉ là công cụ để điều khiển mà còn là tương lai, là cầu nối giữa gia đình, cộng đồng và những ước mơ vươn xa khỏi núi rừng quê hương.

Học lái xe - Khám phá hành trình cầm vô lăng - Kỳ 1: Đừng ngần ngại, hãy quyết tâm điều khiển xe - Ảnh 2.

Thu Hiền học lái xe cùng tác giả – Ảnh: THÀNH NHƠN

Xem thêm các nội dung khác hấp dẫn và mới nhất tại Học Lái Xe

Học lái để tự chủ và tự do trên đường

Trong khi đó, Hồng Ngọc, một người mẹ có hai con, đã sống trong sự bảo bọc của gia đình suốt nhiều năm. Khi con gái đầu học trung học và con trai học lớp 6, Ngọc vẫn chưa từng nghĩ đến việc học lái xe.

Rồi một ngày, chồng cô đi làm qua đêm không về. Buổi sáng, không ai chở hai con đến trường. Dù nhà có xe máy và xe ô tô, nhưng Ngọc lại cảm thấy bất lực vì cô không biết cách điều khiển chúng. Cuối cùng, cô đã phải dẫn hai con đi bộ đến trường trong sự rối bời.

Có người đã nói với cô rằng chồng cô đã theo bồ nhí. Trước nỗi đau đổ vỡ bất ngờ trong cuộc sống, Ngọc đã quyết định tự lo cho con cái, và việc đầu tiên là học lái xe để đưa con đi học. Cô đã bắt đầu bằng việc học lái xe máy, đó đã là một nỗ lực lớn.

Ngọc sau đó đã đăng ký học lái ô tô. Khi còn hạnh phúc bên chồng, cô đã vài lần nộp hồ sơ, nhưng rồi lại bỏ dở vì có chồng lo. Nhưng lần này, cô quyết tâm vì các con yêu thương.

Sau một tháng học lý thuyết, cô đã đến nhận xe và thầy thực hành. Những buổi đầu tiếp xúc với tay lái, Ngọc cảm thấy sợ hãi và muốn bỏ cuộc. Nhưng giáo viên đã khuyên cô rằng cần phải dứt khoát khi đạp côn, nhả côn từ từ và tăng số phải lấy đà…

Tất cả những thuật ngữ đó khiến Ngọc cảm thấy như không thể tiếp thu, trong khi tâm trí cô đang đầy nỗi đau từ cuộc hôn nhân tan vỡ. Mỗi buổi sáng chuẩn bị đến trường, cô lại lưỡng lự giữa việc đi học và bỏ học.

Con trai cô, thằng Bo, đã hỏi mẹ rằng tại sao mẹ lại mệt mỏi. Cô đã trả lời rằng: “Mẹ mệt!”. Bo đã nói: “Con đi học mỗi ngày mà có thấy mệt đâu, sao mẹ mới học vài hôm đã than mệt?”. Thế là Ngọc không thể tiếp tục cảm thấy mệt mỏi nữa.

Hiện tại, Ngọc đã hoàn thành chương trình học lái xe đường trường và chỉ chờ ngày thi sát hạch để lấy giấy phép lái xe. Cô chia sẻ: “Giờ đây, tôi cảm thấy mình có thể lái được. Và chắc chắn rằng nếu có đủ quyết tâm và nỗ lực, không có gì là không thể”.

Bạn của cô, học viên Thu Hiền, sinh năm 1990, hiện đang sống với bố mẹ ở xã Ea Kao, thành phố Buôn Ma Thuột.

Câu chuyện học lái xe của Hiền cũng rất đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hiền đã phải thường xuyên đến bệnh viện vì một số vấn đề về mắt. Đến năm 2016, sau một thời gian dài điều trị, mắt của Hiền đã khỏe lại đủ điều kiện để lái xe. Cô đã rất vui mừng và quyết định đăng ký học lái, một ước mơ từ lâu của mình.

Cho đến khi học lái xe ban đêm, cả gia đình mới biết Hiền đang học lái. Hiền chia sẻ: “Kỷ niệm đáng nhớ nhất là lần chạy trong sa hình, khi đi qua ngã tư mà mình không rà thắng và nhấn chân ga nên đã qua rất nhanh, khiến các bạn học viên khác hoảng sợ”.

Có một lần khác, khi vào khúc cua, cô đã thiếu quan sát và để lốp xe va chạm với một cục đá lớn trên đường. Nhưng rồi cô đã cố gắng điều khiển xe đi đúng làn, tránh và vượt xe an toàn. Học lái xe đã giúp cô trở nên nhạy bén hơn, hiểu rõ luật lệ để lái xe an toàn cho bản thân và những người xung quanh.

Ông Minh Vũ đã chia sẻ thêm: “Học lái xe ở tuổi cao không phải là điều dễ dàng. Tôi đã học được cách kiên nhẫn, cách lắng nghe chiếc xe, cách làm chủ tay lái và quan trọng nhất là làm chủ chính mình.

Tôi hiểu rằng lái xe không chỉ là điều khiển phương tiện mà còn là giữ vững tâm thế, luôn bình tĩnh trước mọi tình huống. Đối với những ai đang ở độ tuổi như tôi, đừng ngại bắt đầu, đừng sợ sai, đừng sợ chậm, vì mọi kỹ năng đều cần thời gian.

Hãy lái xe với sự cẩn trọng và tấm lòng, vì con đường phía trước không chỉ có mình mà còn có những người thân yêu đang chờ ta trở về an toàn”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *